Dung rời khỏi căn nhà, bỏ lại đằng sau những đổ vỡ của một tâm hồn hối tiếc muộn màng!
Tiếng điện thoại vang lên liên hồi, Dung thẫn thờ nhìn dòng tên trên điện thoại. Cô không muốn phải lắng nghe giọng nói đó vào lúc này nhưng cô hiểu, trốn tránh chẳng bao giờ là cách để giải quyết vấn đề…
Contents
Anh cởi áo em ra nhưng người đàn ông ấy thay anh mặc cho em váy cưới
– “Tại sao em không nghe máy, em giỏi thật… Ai cho em làm thế, đến gặp anh ngay. Đây không phải lời đề nghị, đây là mệnh lệnh”.
Dung còn chẳng kịp nói một lời, đầu dây bên kia cứ thế xối xả mà không cần biết người nghe có phải Dung hay không. Cô mỉm cười: “Anh lúc nào cũng vậy, chẳng cần biết em nghĩ gì, nói gì…”. Dung đứng lên, lựa chiếc váy mà Khánh từng ghét nhất khi cô mặc nó rồi đi tới tìm anh.
Dung bước vào căn phòng của anh. Đã bao năm cô đã quá quen với nơi này. Dãy hành lang mà cô đi, những người hàng xóm nhìn cô tươi cười chào đón cứ như thể cô là một thành viên ở đây. Trong căn phòng, Khánh ngồi ở ghế chờ cô, một số đồ đạc trong nhà ngổn ngang, dưới nền nhà, những mảnh vụn vỡ của chiếc cốc vỡ tan tành.
Từ bỏ chưa bao giờ là dễ dàng
Tiếng điện thoại vang lên liên hồi, Dung thẫn thờ nhìn dòng tên trên điện thoại. Cô không muốn phải lắng nghe giọng nói đó vào lúc này nhưng cô hiểu, trốn tránh chẳng bao giờ là cách để giải quyết vấn đề…
Dung tiến đến, nhặt gọn những mảnh vỡ lại. Vô tình cô bị một mảnh thủy tinh nhỏ cứa vào tay, ứa máu… Thế nhưng, Khánh chẳng bận tâm đến điều đó. Anh bước tới, tóm chặt lấy bờ vai Dung mà tra khảo:
– “Em làm cái trò gì vậy? Em định chọc tức anh đấy à? Tại sao lại về quê lấy chồng? Em muốn cái quái quỷ gì vậy”.
Bàn tay chắc nịch của Khánh bấu thật mạnh lên vai Dung khiến cô đau. Vết hằn đỏ trên bờ vai, vậy mà Khánh có lẽ cũng chẳng nhận ra. Gương mặt Dung vô hồn, giọng nói thì lạnh lùng đến lạ:
– “Buông em ra…”
– “Em nói đi, sao em lại làm thế, sao tự nhiên lại có chuyện này…”
– “Em nói buông em ra cơ mà…”
Lần đầu tiên Dung quát lên như thế trước mặt Khánh. Có lẽ chính Khánh cũng ngạc nhiên với điều này, anh buông thõng tay một cách vô thức.
Dung cười khẩy, lặng lẽ đi vào tủ thuốc lấy bông và băng lại vết thương ở ngón tay của mình. Khánh ngồi phịch xuống ghế trong trạng thái thất vọng.
Dung trở lại bàn, nhìn những chai rượu mà Khánh để ngổn ngang trên bàn:
– “Anh sao thế? Không mừng cho em ư? Cuối cùng, em cũng tìm được người yêu thương mình thực sự rồi mà”
Đôi mắt Khánh dữ dằn nhìn Dung:
– “Em thấy vui lắm sao? Cái chuyện này với em đáng mừng lắm à? Em coi anh là cái gì? Chuyện giữa chúng ta bao năm nay là cái chết tiệt gì để rồi giờ đây em thông báo một tin về quê cưới chồng, rồi em tắt máy, em mất tích… Anh hỏi em, rốt cục em làm sao vậy?”
Dung mỉm cười nhưng đôi mắt thì ầng ậc nước:
– “Sao anh không hỏi em những điều này sớm hơn? Em cũng từng hỏi anh, chúng ta là gì của nhau sau tất cả… Những gì chúng ta có chỉ là những lần anh cuồng điên ném em lên giường thỏa mãn nỗi khát khao của anh. Chưa một lần anh nói sẽ cưới em, chưa một lần anh đưa em về nhà ra mắt. Anh muốn em còn phải chờ đợi tới bao giờ, 5 năm, hay 10 năm nữa…?”
– “Em đừng có ích kỉ như vậy, anh sẽ cưới em, chỉ là chưa phải lúc mà thôi…”
– “Thế nào là phải lúc? Anh chỉ nghĩ cho anh thôi ư? Em đã là người đàn bà 30 tuổi rồi đấy. Em muốn có một người chồng, muốn có tổ ấm và có những đứa con cho riêng mình. Nhưng, anh chỉ nghĩ đến bản thân anh mà thôi. Em chưa bao giờ tồn tại hay có đủ sức nặng để anh đặt em vào những quyết định của cuộc đời anh”
Nhưng từ bỏ là quyết định đúng đắn với người không trân trọng mình
Lần này, Khánh im lặng.
– “Em hủy hôn đi, rồi chúng mình cưới…”
Dung nhìn Khánh, bỗng nhiên cô òa khóc.
– “Giá mà anh nói những lời này sớm hơn. Anh đang cầu hôn em đấy ư? Là vì anh yêu em thật lòng, anh cần em hay chỉ đơn giản là vì anh không muốn chịu cảm giác là một kẻ thất bại. Ngay cả bây giờ, anh cũng đang quyết một chuyện trọng đại theo cảm giác của riêng anh.
Anh nhớ không, kể từ cái ngày anh cởi tấm áo trên người em xuống, để em là người đàn bà thuộc về anh, chưa một lần nào anh quan tâm tới cảm xúc của em ra sao. Lúc nào anh cũng quen với ra lệnh và chỉ đạo. Kể cả hôm nay, khi mà anh biết em lựa chọn một con đường khác không có anh, anh đã làm gì…? Anh không hề lao tới tìm em. Tất cả những gì anh làm là ngồi ở nhà và gọi điện sai khiến em tới.
Nếu hôm nay, anh vứt bỏ mọi thứ để chạy tới bên em, để ôm lấy em và nói một lời: “Em đừng đi” thì nhất định em sẽ ở lại. Nhưng rốt cục, ngay cả khi muốn giữ em lại, anh cũng bắt em phải tự mình tìm đến. Đấy, không phải là tình yêu…”
– “Em đừng lãng mạn quá như thế, anh nói cưới em, là cưới em, những chuyện khác suy bì làm gì lắm thế…”
– “Anh biết không, anh là người biến em từ một cô gái trở thành đàn bà, anh cởi chiếc áo trên tấm thân em xuống… Nhưng anh ấy, là người biến em từ đàn bà thành vợ, là người thay anh mặc cho em chiếc váy cưới mà em hằng mơ ước. Bởi vậy, em chẳng thể nào từ bỏ một người đàn ông trân trọng mình. Em chẳng thà cố gắng để xứng đáng với người đàn ông đó, còn hơn cúi mình xuống vì một người đàn ông không xứng đáng như anh… Giống như khi em cúi xuống nhặt những mảnh vỡ mà anh gây ra, cuối cùng, em chỉ tự tạo cho mình vết thương. Em không muốn làm khổ mình thêm nữa, chuyện chúng mình, hãy dừng lại đi…”
Dung để lên bàn tờ thiệp cưới: “Hôm em cưới, anh tới hay không thì tùy. Nhưng em thực sự mong anh đến, để em được giới thiệu với anh, người đàn ông em sẽ đi cùng suốt chặng đời còn lại”…
Dung rời khỏi căn nhà, bỏ lại đằng sau những đổ vỡ của một tâm hồn hối tiếc muộn màng!